Thành phố Đà Nẵng

HỆ THỐNG TỔ CHỨC

Cổng thông tin Chính phủ
Văn bản pháp quy
Biểu mẫu

Liên kết

Thống kê truy cập

Lượt truy cập:2.748.149
Hôm qua:752
Hôm nay:705

Tìm kiếm thông tin

Tìm kiếm

Đăng nhập

Tên đăng nhập:
Mật khẩu:
Đăng nhập với vai trò


Đăng nhập

Bài viết chuyên đề

Đà Nẵng - thành phố tình người!

17:13 | 22/12/2015 2134

Hoàng hôn buông bức rèm tím nhạt xuống vạn vật. Con đường đẹp từ bãi biển Mỹ Khê lên chùa Linh Ứng như sạch hơn sau một cơn mưa ngắn mát mẻ. Bên phải là vực sâu với những con sóng vỗ nhịp nhàng vào ghè đá tung bọt trắng xóa, lưa thưa những ngọn cỏ lau phất phơ trước ngọn gió chớm đông. Bên trái là vách núi cao tít mắt xanh thẫm với vô kể những loài dây leo chằng chịt. Nhìn lên cao chút nữa là chùa Linh Ứng với tượng phật Quan Âm cao lớn, mà theo cách ví von của một đứa bạn, chỉ một cái dang tay là ôm trọn thành phố vào lòng. Không biết đã bao lần tôi và những người bạn thân thường đặt chân đến con đường này. Có thể đây là một địa điểm đẹp, lãng mạn để chúng tôi trút bầu tâm sự, để được nhìn thành phố về đêm từ trên cao, để thả lỏng mình và để được bình an sau những phút giây cuốn vào cuộc sống xô bồ, phức tạp.

Tôi đặt chân đến thành phố này khi tròn mười tuổi. Đà Nẵng đón tôi bằng những cơn mưa đầu hè bất tận. Trong đôi mắt non nớt trẻ con ngày đó, thành phố hiện ra quá ư là xa lạ. Không có những con đường nhấp nhô lầy lội như ở quê tôi mà đó là những con đường thẳng tắp, sạch trơn không một chút lá rụng. Không có những cánh đồng lúa, đồng mía xanh ngút ngàn mà là những tòa nhà cao san sát mọc cạnh nhau. Không có những người nông dân chân lấm tay bùn ngày ngày bên ruộng nương mà thay vào đó là những xe cộ nối đuôi san sát và những con người ăn mặc đẹp đẽ, gọn gàng.

Bác xe ôm đưa gia đình tôi xuống một xóm trọ nghèo bên cảng cá Thuận Phước. Hầu như bà con ở đây đều là người tứ xứ đổ về thành phố để tìm kế sinh nhai. Cũng như gia đình tôi vậy, vì công việc ở quê không thuận lợi nên ba mẹ ra đây tìm một cơ hội cho cả gia đình. Ngày đầu tiên nhập học tại thành phố này, tôi trở thành một hiện tượng. Trong những đứa bạn cùng trang lứa trắng trẻo xinh đẹp, tôi nổi bật vì giọng nói đặc sệt Quảng Nam và làn da đen nhẻm dù đã được mẹ ngụy trang dưới bộ quần áo mới tinh.

Năm tháng rồi cũng qua đi, dần dần mọi thứ xa lạ cũng hóa thành thân quen. Tuổi học trò trôi đi như một làn gió thoảng với biết bao kỉ niệm. Tôi bắt đầu cảm nhận thấy yêu tha thiết thành phố này. Như bao người khác, tôi yêu Đà Nẵng qua những ngôi trường tôi đã học, những quán xá tôi đến, những người tôi gặp và những con đường tôi đã đi qua. Đà Nẵng là những buổi sáng cùng mẹ ra cảng cá gần nhà, nhìn những rổ cá tươi ngon ánh bạc dưới nắng sớm mai mà lòng bình yên đến lạ. Đó là những buổi chiều tung tăng đuổi còng cùng lũ bạn xóm chài trên bãi biển Mỹ Khê, hay nằm duỗi mình trên cát ngửa mặt nhìn trời thưởng thức bản hòa tấu Lý Mười Thương mà thấy hạnh phúc đến nao lòng. Yêu sao những cung đường đẹp, nên thơ thoảng hương hoa sữa tôi thường rong ruổi mỗi khi tôi có chuyện buồn hay mệt mỏi. Yêu những con phố có hàng cây trứng cá, những đài phun nước ở công viên 29/3, những thảm cỏ xanh ẩn mình những cánh hoa đậu vàng li ti khoe sắc.  

Đà Nẵng cũng như một cô gái tuổi đôi mươi, lúc sôi nổi và lúc cũng dịu dàng. Đà Nẵng không chỉ có cái hùng vĩ của núi mà còn có vẻ êm đềm của sông và biển. Đà Nẵng không chỉ có phố thị sầm uất với những con đường rực rỡ sắc màu như Bạch Đằng, Nguyễn Văn Linh, Lê Duẩn mà cũng có những khu trọ với những con người ngày đêm vất vả mưu sinh. Mọi người có thể trầm trồ, thán phục trước những tòa nhà cao ốc chọc trời thì vẫn có lúc chợt se lòng khi nhìn thấy những ruộng lúa mênh mông với những khóm hoa xuyến chi vắt mình qua triền đê nhỏ trên con đường qua xã Hòa Quý. Đà Nẵng là vậy đó, kiêu sa và lãng mạn, đài cát nhưng cũng rất đỗi hiền hòa.

Khi nói về Đà Nẵng, người ta hay nghĩ đến những địa điểm du lịch nổi tiếng, những con đường xanh, sạch, đẹp, các cây cầu nổi tiếng bắt qua sông Hàn và lễ hội bắn pháo hoa nức lòng người dân cả nước. Tôi lại nhìn thấy thành phố này ở những điều rất bình dị và lặng lẽ. Đó là câu chuyện người cha rong ruổi bán hàng khắp thành phố để kiếm tiền nuôi người con ở quê đi học. Đó là hình ảnh cụ già nhẫn nại ngồi với những nải chuối trên cầu sông Hàn trong những giờ tan tầm. Là hình ảnh anh xe thồ hồ hởi vui vẻ đón khách ở Công viên 29/3 hay là những tiếng rao đêm “Xôi vò đây” vang vọng trên từng con hẻm nhỏ v.v. Đối với tôi, những điều tuy bình dị ấy nhưng thánh thiện vô cùng. Để mỗi lần như thế, tôi có dịp nhìn nhận lại bản thân mình: những gì đã qua và những gì đang đến; những điều làm được và những điều chưa làm được; và chợt nhận ra rằng giữa được và mất, hạnh phúc và khổ đau trong cuộc sống này chỉ là làn ranh mỏng, để rồi không ngừng cố gắng, vươn lên, cống hiến và sẻ chia ...

Đà Nẵng không chỉ dành riêng cho những người nhiều tiền và thành đạt mà là nơi cưu mang cho những mảnh đời và số phận khác nhau. Ở đây không ai quan tâm bạn từ đâu đến, giàu hay nghèo. Miễn bạn cố gắng, nổ lực và chăm chỉ. Đà Nẵng là của bạn.

Ngày tháng cứ trôi qua. Thành phố vươn vai phát triển cùng đất nước trong xu thế mở cửa, hội nhập. Với tài năng, tâm huyết của những vị lãnh đạo tài ba cùng với sự cố gắng, quyết tâm cao của những con người sinh sống nơi đây đã khiến Đà Nẵng thật sự chuyển mình đầy tích cực. Đó là thành phố của chỉ số phát triển kinh tế, thành phố của môi trường, thành phố của những công trình kiến trúc độc đáo, đô thị loại một và là một thành phố đáng sống… Tuy nhiên, thời gian gần đây, có một số người nói rằng Đà Nẵng ngày càng xấu đi. Có xứng đáng là thành phố đáng sống hay không khi tai nạn thì xảy ra liên miên, rồi đường sá, những công trình cũng bắt đầu xuống cấp. Rồi tình người ở đâu khi báo chí những ngày gần đây đưa tin những vụ giết người táo tợn,...Có thể đó là một phần rất nhỏ trong muôn mặt của thành phố này. Dù như vậy, đối với tôi, Đà Nẵng vẫn rất đẹp và rất tình người. Đó là hình ảnh bác vá xe gần nhà vẫn ân cần bơm xe miễn phí cho tôi mỗi sáng đến cơ quan. Là những người đồng nghiệp hết lòng giúp đỡ khi tôi khó khăn, hụt hẫng. Là hình ảnh anh thanh niên xuống xe chở cụ già bán vé số qua Cầu Rồng khi cơn mưa giông ập đến. Là hình ảnh cô gái trẻ Ngọc Nữ luôn khát khao được sống, phút cuối đời vẫn mang nụ cười tỏa nắng, điệu múa đẹp dâng tặng cho cuộc đời. Và mới đây thôi, câu chuyện một cậu bé bị ung thư được các chiến sỹ công an thành phố Đà Nẵng hiện thực hóa ước mơ làm cảnh sát giao thông đã làm lay động hàng triệu trái tim người dân cả nước. Đó là câu chuyện cổ tích có thật giữa đời thường. Nhiều bạn đọc đã gọi đây là “điều kỳ diệu giữa một thành phố đáng sống”. Quả thật vậy, giữa cuộc sống với bao lo toan không mấy dễ dàng này, với những giá trị có khi bị đảo lộn. Câu chuyện cổ tích về Dũng đang làm chúng ta cảm thấy ấm lòng và tin vào giá trị bền vững của “chân, thiện, mỹ”... Tất cả đã dệt nên một tấm chân tình của người Đà Nẵng, mà chỉ những ai đã từng đặt chân đến, đã, đang sống ở thành phố này mới cảm nhận một cách trọn vẹn nhất, bao dung và hồn hậu biết bao.

Mười lăm năm, có thể đó là khoảng thời gian ngắn cho một sự gắn bó nhưng cũng đủ dài cho những trải nghiệm và yêu thương. Đối với tôi, Đà Nẵng như một người bạn tri kỷ, luôn đồng hành cùng tôi qua những kỷ niệm vui buồn tuổi học trò. Là người cha cho tôi những nghị lực, biết mạnh mẽ vươn lên sau những lần thất bại. Là người Mẹ với tấm lòng rộng mở, bao dung, luôn dang rộng vòng tay chào đón tôi những lúc tôi đi xa trở về. Đà Nẵng còn như là người yêu dấu để tôi tựa vai, trút bỏ những mệt mỏi, chênh vênh sau những thăng trầm của cuộc sống. Đà Nẵng cho tôi rất nhiều thứ mà có lẽ đến hết cuộc đời này tôi sẽ chẳng bao giờ trả được. Sau những va vấp chông chênh, tôi cảm thấy yêu, hiểu và gắn bó với thành phố này nhiều hơn.

Chiều nay, trên chùa Linh Ứng gió mùa đông đã bắt đầu thổi mạnh, khẽ lay động những khóm cỏ lau dọc bên sườn núi. Lúc này, nỗi nhớ như dài ra, kỷ niệm chợt ùa về trong tôi. Tôi mới chợt nhận ra rằng, dù thời gian có bao lâu, ký ức có ngủ sâu như thế nào, con người ta cũng không thể quên những điều đã từng thân thuộc. Dõi mắt nhìn ra biển cả mênh mông, giờ đây được phủ một làn sương mỏng và xa hơn nữa là thành phố nhộn nhịp sắp về đêm với những ánh đèn bao sắc màu từ những con đường, những cây cầu mang một hơi thở riêng của Đà Nẵng. Hướng mắt về thành phố với biết bao hoài niệm, chợt nhớ đến những vần thơ đẹp, đầy hình ảnh của Bùi Công Minh:

Nhịp cầu quay một thoáng cắt rời

Rồi một thoáng khép cây cầu liền lại

Như khát vọng đôi bờ mãi mãi

Nối những cuộc đời, nối những vòng tay”

Nguyễn Thị Lành

Các bản tin trước:

Các bản tin tiếp theo:

Tin đọc nhiều